Close
Free HTML5 Bootstrap Template

About Me

Francisco Assisi. Maria
Nguyễn Yên CRM

Trở Lại Trang

TRÁI TIM ME ̣TOÀN THẮNG

Chương 18 - Tin Cậy Trái Tim Mẹ

Nếu Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ là đối tượng của sự tôn sùng và Trái Tim Đau Thương Mẹ là đối tượng của việc đền tạ, thì Trái Tim Cứu Rỗi Mẹ là đối tượng của lòng tin cậy.

“Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ là nơi con nương náu và là đường đưa con đến với Chúa” (FILOW:67,161). Mẹ Maria đã an ủi Lucia như thế, khi Lucia tỏ ra buồn rầu vì sẽ phải ở lại trần gian lâu hơn, trong khi Phanxicô và Giaxinta được Mẹ hứa sẽ đưa về trời sớm.

Ở đây, Mẹ Maria không hề xin cá nhân con cái Mẹ phải tận hiến cho Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ, như Mẹ chính thức và rõ ràng xin Đức Thánh Cha hiệp cùng với các giám mục trên thế giới dâng hiến Nước Nga cho Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ. Không phải là Mẹ không cần mỗi một con cái Mẹ dâng mình cho Mẹ, tận hiến cho Mẹ để tỏ ra họ thật tình nhận biết và yêu mến Mẹ.

Mẹ tuy không cần hay không tỏ rõ ý muốn từng con cái Mẹ tạn hiến cho Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ, nhưng, Mẹ vẫn muốn điều làm nên chính việc tận hiến bề ngoài này, đó là tinh thần tận hiến, tinh thần tín thác hoàn toàn và triệt để vào Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ. Vẫn biết, tận hiến không phải là một việc dư thừa, trái lại, còn là một việc làm tỏ ra nhận biết và yêu mến Mẹ tuyệt vời nhất. Thế nhưng, nếu tận hiến mà thực tế lại không hết lòng tín thác vào Mẹ, thì chính lời tận hiến lại trở nên gánh nặng cho họ, trở nên gông cùm cho họ.

Dù không thực hiện việc tận hiến cho Mẹ, người Kitô hữu cũng vẫn thuộc về Mẹ, khi họ lãnh nhận Bí Tích Rửa Tội, Bí Tích làm cho họ trở nên con Thiên Chúa cũng như con của Mẹ. Đã là con, không cần tận hiến cho mẹ, người con tất nhiên vẫn thuộc về mẹ. Chỉ cần người con mỗi ngày một nhận biết và yêu mến Mẹ của mình bằng tinh thần tin cậy phó thác vào Mẹ là đủ. Tin cậy phó thác vào Mẹ là sống tình con cái đối với Mẹ, là chứng tỏ mình hoàn toàn thuộc về Mẹ, Đấng đã sinh ra mình trong Chúa Giêsu Kitô. 

 TRÁI TIM VÔ NHIỄM NGUYÊN TỘI MẸ LÀ NƠI CON NƯƠNG NÁU

“Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ là nơi con nương náu”.

Đức Mẹ không nói với Phanxicô hay Giaxinta như Người đã nói với Lucia, phải chăng là vì Phanxicô và Giaxinta sẽ được về trời sớm, sẽ được ở với Mẹ rồi, không phải chịu đau khổ vì Mẹ như Lucia, người được Chúa trao cho sứ mệnh phải làm cho Mẹ được nhận biết và yêu mến trong thời điểm “Chúa muốn thiết lập sự tôn sùng Trái Tim Mẹ trên thế giới”.

Phần Lucia, vào lứa tuổi thiếu nhi lên mười bấy giờ, đang thân thiết gắn bó với Phanxicô và Giaxinta như hình với bóng như vậy, lại muốn được lên trời với Đức Mẹ như đã tha thiết xin với Người “Con muốn xin Mẹ đem chúng con lên trời” (FILOW:161), không buồn tủi sao được khi nghe thấy Đức Mẹ nói là sẽ cho Phanxicô và Giaxinta về trời sớm, còn mình phải ở dưới thế gian này một mình. Phải chăng, vì lợi ích thiêng liêng cho Lucia mà Phanxicô và Giaxinta phải chết sớm?

Đối với Lucia, ở trên đời này ngoài Phanxicô và Giaxinta là hai em cùng được diễm phúc thị kiến Đức Mẹ hiện ra với Lucia, không còn ai, kể cả chính gia đình thân yêu của Lucia, có thể hiểu biết, chia sẻ tâm sự với Lucia và nâng đỡ tinh thần Lucia nữa.

Lucia đã bị thử thách đến nỗi, sau hai lần đầu Đức Mẹ hiện ra, phải luôn trực diện với gia đình và nhất là đối diện với cha xứ, Lucia đã bị “mất tất cả hứng thú tìm kiếm hy sinh và những việc hãm mình, kết cục đã đưa đến tình trạng còn cho rằng không biết có nên thú nhận rằng mình đang lừa dối thiên hạ để chấm dứt mọi sự cho rồi” (FILOW:69).  

Chưa hết, Lucia, trong một cơn ác mộng, còn “thấy ma qủi cười nhạo đã lừa được con, như chúng cố kéo con xuống hỏa ngục” (FILOW:69), càng làm cho Lucia chán nản, đến nỗi, tránh mặt cả Phanxicô và Giaxinta là nguồn an ủi duy nhất của mình. Cuối cùng, Lucia đã dứt khoát thế này: “Nếu là ma qủi thì tại sao con phải đi gặp hắn? Nếu người ta hỏi con tại sao con không đi con sẽ nói rằng con sợ có thể đó là ma qủi hiện ra với chúng con và vì lý do đó con không đi. Phanxicô và Giaxinta muốn đi thì cứ việc đi; phần con sẽ không đến đồi Cova da Iria nữa. Một khi đã quyết định là con nhất định sẽ giữ” (FILOW:70).

Trong 6 lần Đức Mẹ hiện ra ở Fatima, có 3 lần quan trọng đặc biệt.

Ngày 13/10/1917 là ngày quan trọng đối với mọi người vì là ngày chính họ được thấy việc Đức Mẹ làm mà tin vào Người như Người đã báo trước cho 3 Thiếu Nhi Fatima.  Ngày 13/6/1917 là ngày hệ trọng đối với riêng 3 Thiếu Nhi Fatima vì là ngày ba em được biết về số phận và sứ mệnh của mình.

Ngày 13/7/1917 là ngày trọng đại nhất đối với Đức Mẹ trong các lần Mẹ hiện ra ở Fatima. Là vì, trong ngày này, Mẹ muốn dùng để cho các em thấy hỏa ngục, rồi từ thị kiến này, Mẹ đa tiết lộ cho các em toàn bộ Bí Mật Fatima, Bí Mật sẽ gây cho các em đau khổ hơn nữa kể từ mọi phía, nhất là đối với chính quyền CS vô thần bấy giờ.

Ngày 13/7/1917 quan trọng như thế mà Lucia lại quyết định không đi. Thế nhưng, cuối cùng Lucia cũng đã đi đến chỗ Đức Mẹ hiện ra. Vì, chính ngày hôm ấy, bề trong, Lucia “đột nhiên cảm thấy phải đi, như bị thôi thúc bởi một sức mạnh lạ thường khó có thể chống cưỡng” (FILOW:70); bề ngoài, Lucia lại thấy hai anh em Phanxicô và Giaxinta khóc lóc không chịu đi: “Không có chị, chúng em không dám đi. Thế chị có chịu đi không?” (FILOW:70).

Dù Lucia không sống theo Phanxicô và Giaxinta, trái lại, hai em còn sống dựa vào Lucia là đàng khác, thế nhưng, bằng cách này hay cách khác, Phanxicô và Giaxinta cũng giữ một vai trò không nhỏ trong việc đồng hành với Lucia để thực hiện lời kêu gọi của Đức Mẹ là đến gặp Mẹ vào mỗi ngày 13 trong sáu tháng liền, là dâng mình làm của lễ hy sinh đền tạ và cầu cho tội nhân trở lại, là lần hạt Mân Côi hằng ngày v.v. Thế mà, vào lần hiện ra thứ hai, lần hiện ra quan trọng nhất đối với riêng các em, Đức Mẹ lại nói rằng Phanxicô và Giaxinta sẽ được Mẹ đem về trời sớm. Nghe thế, cô gái 10 tuổi Lucia không buồn tủi sao được: “buồn” vì không bao lâu nữa sẽ mất hai bạn đồng hành chí thiết, và “tủi” vì mình không được diễm phúc như hai em.

Tuy nhiên, việc ra đi của Phanxicô và Giaxinta về trời sớm, không đồng hành cùng Lucia, sẽ mang đến lợi ích thiêng liêng cho Lucia. Bởi vì, chính lúc không còn gì để yêu mến, quyến luyến và tìm ủi an, nương dựa nữa, bấy giờ con người mới hoàn toàn gắn bó với siêu nhiên, mới hết lòng cậy trông tín thác vào Thần Linh. Và, cũng chỉ ở trong và trải qua tâm trạng này, lời Mẹ nói với riêng Lucia mới càng có ý nghĩa: “Chớ có như vậy, hỡi con gái của Mẹ. Bộ con đau khổ lắm sao? Đừng nản. Mẹ sẽ không bao giờ bỏ con đâu. Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ là nơi con nương náu và là đường đưa con đến với Chúa” (FILOW:67,161).

“Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ là nơi con nương náu” là vì Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ là Trái Tim “Đầy Ơn Phúc” (Lc 1:28), Trái Tim luôn yêu thương con cái mình và muốn chia sẻ Ơn Phúc của mình cho chúng, để chúng có thể sẵn sàng “Xin Vâng” như Mẹ.

“Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ là nơi con nương náu” là vì Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ là Trái Tim Đau Thương hơn hết mọi đau thương của loài người hợp lại từ sau khi nguyên tổ sa ngã cho đến tận thế. Chúa Giêsu là Đấng “chính Ngài đã chịu thử thách qua những gì Ngài chịu, để Ngài có thể cứu giúp những những ai chịu thử thách” (DT 2:18), và “chúng ta không phải có vị thượng tế không thể thông cảm nỗi yếu hèn của chúng ta, nhưng là vị thượng tế đã chịu thử thách mọi bề như chúng ta ngoại trừ tội lỗi” (DT 4:15). Mẹ Maria cũng thế, với đặc ân Vô Nhiễm Nguyên Tội, Mẹ không phải chịu khổ đau, nhưng, trên thực tế, Mẹ vẫn chịu đau thương đến cùng tận. Chính gương chịu đau thương của Mẹ là nguồn an ủi của những đứa con sầu buồn biết nương náu trong Trái Tim Mẹ.

“Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ là nơi con nương náu” là vì Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ là Trái Tim Cứu Rỗi. Chẳng những gương chịu đau thương của Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ là nguồn an ủi của những đứa con buồn sầu mà còn làm sức mạnh cho họ nữa. Bởi vì, công nghiệp chịu đau thương của Mẹ trong Chúa Kitô và với Chúa Kitô đã làm cho tất cả mọi đau thương trở nên bí tích thánh hóa những người biết tin yêu chấp nhận nó như Đấng “đã làm cho mọi sự thuận hợp với nhau vì lợi ích của những kẻ được kêu gọi theo ý định của Ngài” (Rm 8:28).

Thánh Louis Marie Grignion de Monfort đã diễn tả tình trạng của linh hồn sống "trong Mẹ", tức luôn luôn lấy "Trái Tim Mẹ là nơi con nương náu", như sau:

"Nghỉ ngơi bình an ở đó, tin cậy đặt gánh nặng của mình ở đó, vững chắc ẩn mình ở đó, và bỏ mình đi hoàn toàn ở đó. Như thế, trong cung lòng trinh nguyên ấy, linh hồn sẽ được nuôi dưỡng bằng sữa ân sủng và tình thương từ mẫu; sẽ được thoát khỏi những trở ngại, sợ hãi và ngờ vực, và sẽ được bảo toàn khỏi mọi thù địch là thế gian, ma qủi và tội lỗi, những thứ không bao giờ có thể lọt vào đó được; sau hết, sẽ được tác tạo nên Chúa Giêsu Kitô" (TDTM:166) 

 TRÁI TIM VÔ NHIỄM NGUYÊN TỘI MẸ LÀ ĐƯỜNG ĐƯA CON ĐẾN VỚI CHÚA

“Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ là đường đưa con đến với Chúa”. Vì Trái Tim Mẹ là Trái Tim hằng được “Thiên Chúa ở cùng” (Lc 1:28), Trái Tim “được ơn nghĩa trước mặt Chúa” (Lc 1:30), Trái Tim Thánh Thiện tuyệt hảo đã được thụ thai Con Đấng Tối Cao nơi bản tính nhân loại của mình, để chung nhân loại đã hư đi vì nguyên tội và riêng con cái Mẹ đã được cứu chuộc bằng giá Máu Chúa Kitô, được hiệp thông đời đời với Chúa Kitô trong Thiên Chúa.

“Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ là đường đưa con đến với Chúa”. Vì đến với Trái Tim Mẹ, con người sẽ gặp thấy Chúa, Đấng phản ảnh Mình qua đặc ân Vô Nhiễm Nguyên Tội mà Ngài đã ban cho Mẹ để Mẹ có thể làm Mẹ của Ngài và làm Mẹ của chung nhân loại cũng như riêng Giáo Hội Chúa Kitô. Thánh Louis Marie Grignion De Monfort viết: "Cung lòng của Mẹ, như các thánh giáo phụ nói, là căn phòng của các bí tích thần linh, nơi Chúa Giêsu Kitô và các kẻ được tuyển chọn hình thành" (TDTM:166).

Trong tất cả mọi tạo vật, chỉ có một mình Mẹ, nhờ đặc ân Vô Nhiễm Nguyên Tội như “đôi cánh đại bàng” (KH 12:14), đã bay lên tới tận biên giới của bản tính Thiên Chúa. Và, cũng nhờ đặc ân Vô Nhiễm Nguyên Tội, chỉ có duy một mình Mẹ mới được kết hợp mật thiết với Thiên Chúa hơn hết mọi tạo vật, đến nỗi, cả thân xác Mẹ đã được trực tiếp kết hợp với Ngài khi thụ thai và cưu mang Thiên Tính của Ngài qua Ngôi Lời nhập thể trong cung dạ trinh nguyên của Mẹ. Vì được thụ thai và cưu mang Thiên Tính, tức được trực tiếp kết hợp với “Thiên Chúa là Ánh Sáng” (1Gn 1:5) khi Ngôi Lời nhập thể trong lòng mình như thế, cả con người của Mẹ chẳng khác nào như được “mặc mặt trời” (KH 12:1) và “rực rỡ như mặt trời”  (DTC 6:10).

Trong tất cả mọi tạo vật, chỉ có một mình Mẹ mới lên tới Thiên Chúa như thế, và cũng chỉ nơi một mình Mẹ mới đầy Thiên Chúa như thế. Con người sẽ không thể tìm đâu ra Thiên Chúa và nên một với Thiên Chúa nếu không qua Mẹ và nhờ Mẹ, con đường duy nhất mà Ngài vô cùng khôn ngoan và toàn năng đã chọn để đến với con người.  Nếu không qua Con Đường Maria này, con người sẽ không bao giờ thực sự thấy Thiên Chúa, tìm được Thiên Chúa và nên một với Thiên Chúa. Dù con người có đến với Chúa Giêsu Kitô “là trung gian duy nhất giữa Thiên Chúa và loài người” (1Tim 2:5), “là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống” (Gn 14:6) đi nữa, chưa chắc họ đã thực sự và hoàn toàn gặp được Ngài, Đấng đã đến với họ qua Maria và nhờ Maria, Đấng đã sống riêng với Mẹ 30 năm trên trần gian mà chỉ sống với chung loài người có 3 năm, và cũng là Đấng đã trao toàn thể loài người cho Mẹ trước khi chết trên thập giá.

Dù các tông đồ là nền tảng của Giáo Hội Chúa Kitô đi nữa (x.Eph 2: 20;KH 21:14), các ngài cũng không thể nào hơn Chúa Kitô “là Thày và là Chúa” (Gn 13:14) của mình trong thân phận làm con của Mẹ Maria. Vậy, ai là người dám tự cho mình là hơn Chúa Kitô, hơn các thánh tông đồ là các vị, qua thánh Gioan, đã “đem Người về nhà mình” (Gn 19:27), để nhờ sự hiện diện của Người tại nhà của các vị, Chúa Thánh Thần đã hiện xuống và các vị đã “lãnh nhận quyền lực từ trên cao” (Lc 24:49), nhờ đó các ngài có thể “là chứng nhân cho Thày” (TĐCV:1:8), hoàn tất sứ mệnh mà Ngài đã trao phó cho các vị (x.Mt 28:19 -20; Mc 16:15).

Quả thật,

Mẹ Maria chính là Con Đường Tiền Định ngắn nhất, dễ nhất và chắc nhất để con người nói chung và con cái Mẹ nói riêng có thể đến cùng Thiên Chúa.

Bà Rebecca, vợ của tổ phụ Isaac, đã làm cho Giacóp, em của Esau, nhận được chúc phúc của cha mình, là hình ảnh rất trung thực về Mẹ Maria trong việc đem con cái Mẹ đến với Thiên Chúa và được ơn nghĩa với Ngài.

Trong khi Giacóp không biết gì về việc cha mình muốn Esau là người anh dọn cho ông một món ăn mà ông ưa thích để ông ăn và ông chúc phúc cho trước khi qua đời, thì bà Rebecca là mẹ vốn cưng Giacóp đã cho Giacóp biết ý định của chồng và còn bày cho Giacóp biết cách làm sao để được cha chúc phúc cho. Bà đã bảo Giacóp giúp bà để làm món ăn mà bà vốn biết chồng bà cũng là cha của Giacóp thích, lại còn chỉ cho Giacóp biết cách để ông tưởng Giacóp là Esau nữa. Cuối cùng Giacóp đã thành công và được cha chúc phúc cho (x.STK 27:1-29).

Trong tiệc cưới Cana cũng vậy, chính Mẹ Maria đã nhận ra tình trạng thiếu rượu và đã tự động xin Chúa Giêsu cứu vãn tình thế này, chứ không phải vị chủ hôn hay đôi tân hôn trực tiếp đến xin với Chúa Giêsu. Và, chẳng những Mẹ xin với Chúa mà thôi, Mẹ còn chỉ dẫn cho đám gia nhân giúp tiệc cưới phải làm sao để cứu vãn việc thiếu rượu nữa. Nghĩa là, Mẹ hoàn toàn chủ động và tích cực trong việc giúp đỡ con người, và, qua việc giúp đỡ con người, Mẹ cũng làm cho Nước Chúa trị đến, Ý Cha thể hiện: “Chúa Giêsu đã làm phép lạ đầu tiên này ở Cana xứ Galilêa để tỏ vinh quang của Ngài, làm cho các môn đệ tin vào Ngài” (Gn 2:11).

Mẹ Maria là Con Đường Tiền Định ngắn nhất, dễ nhất và chắc nhất để con người nói chung và con cái Mẹ nói riêng có thể đến cùng Thiên Chúa là ở chỗ đó và là như thế.

“Mẹ Maria là Con Đường Tiền Định ngắn nhất để đến cùng Thiên Chúa”.  

Mẹ chẳng những tỏ cho con cái Mẹ biết được ý muốn của Thiên Chúa, như Rebecca tỏ cho Giacóp biết được ý định của Isaac, Mẹ lại còn tự xin với Thiên Chúa ban cho con cái Mẹ những gì chúng cần thiết mà nhiều khi chúng không biết hay biết mà chưa hay ngại kêu cầu đến Mẹ, như Mẹ đã làm ở tiệc cưới Cana.

Ngày 13/6/1929, như đã hứa từ lần hiện ra thứ 3 là ngày 13/7/1917, Đức Mẹ đã đến về việc dâng hiến Nước Nga và hiệp thông đền tạ.  

Về việc dâng hiến Nước Nga, Mẹ đã cho chung loài người và riêng Giáo Hội biết ý định của Thiên Chúa là: “Đã đến lúc Thiên Chúa xin Đức Thánh Cha hợp với tất cả các giám mục trên thế giới thực hiện việc hiến dâng Nước Nga cho Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ, Ngài hứa sẽ cứu Nước Nga bằng cách này” (FILOW:200).

Về việc hiệp thông đền tạ, Mẹ cũng cho biết Thiên Chúa đối xử thế nào đối với những ai xúc phạm đến Mẹ và phải làm gì để cứu vãn: “Có rất nhiều linh hồn bị phép công thẳng Thiên Chúa đoán phạt vì những tội họ xúc phạm đến Mẹ, nên Mẹ đến để xin đền tạ: hãy hy sinh chính mình cho ý chỉ này và hãy cầu nguyện” (FILOW:200).

“Mẹ Maria là Con Đường Tiền Định dễ nhất để đến cùng Thiên Chúa”.

Mẹ chẳng những đã nghĩ hết cho con cái, lại còn làm thay cho chúng nữa, như Rebecca đã chỉ cho Giacóp phải bắt con vật nào, rồi tự tay bà làm thịt và nấu món ăn chồng bà ưa thích thay Giacóp để Giacóp chỉ việc bưng lên cho cha ăn hầu nhận được chúc phúc của cha thôi.

Qua lời Mẹ nói nói với chị Lucia trên, chẳng những Mẹ cho con cái biết Thiên Chúa muốn gì (hiến dâng Nước Nga), muốn như thế nào (Đức Thánh Cha hiệp với tất cả các giám mục trên thế giới), và Ngài làm gì (đoán phạt các linh hồn xúc phạm đến Mẹ), Mẹ còn chỉ cách cho con cái làm sao có thể ngăn tay công thẳng của Thiên Chúa nữa, đó là đền tạ bằng hy sinh chính mình cho ý nguyện đó và cầu nguyện. Chưa hết, Mẹ còn liệu cách cho con cái có thể dễ dàng thực hiện cho bằng được điều Thiên Chúa muốn và có thể ngăn tay công thẳng của Ngài.

Về việc dâng hiện Nước Nga, chính Mẹ đã không nhúng tay vào là gì. Trước hết, Mẹ chọn ngày giờ hiện ra trùng hợp với ngày giờ chịu chức giám mục của Đức Thánh Cha Piô XII, vị Giáo Hoàng đã thực hiện việc dâng hiến thế giới cho Mẹ ngày 31/10/1942 và Nước Nga cho Mẹ ngày 7/7/1952. Sau nữa, Mẹ ra tay cứu sống Đức Thánh Cha Gioan-Phaolô II ngày 13/5/1981, kỷ niệm ngày Mẹ hiện ra tại Fatima 64 năm về trước, để rồi, chính vị Giáo Hoàng này đã nhận biết Mẹ và đã hoàn tất đúng như ý Chúa muốn về việc dâng hiến Nước Nga cho Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ ngày 13/5/1982 và 25/3/1984.

Về việc đền tạ Mẹ, ngày 10/12/1925, Mẹ đã chỉ cách cho con cái Mẹ biết phải làm như thế nào cho dễ dàng và xứng hợp. Đó là giữ 5 ngày Thứ Bảy Đầu Tháng liền, với những việc xưng tội, rước lễ, lần 50 kinh Mân Côi và suy gẫm 15 mầu nhiệm Mân Côi trong vòng 15 phút với ý đền tạ Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ. 

“Mẹ Maria là Con Đường Tiền Định chắc nhất để đến cùng Thiên Chúa”.

Nếu con người biết lắng nghe tiếng Mẹ, tuân theo lời Mẹ, như Giacóp đối với mẹ mình là Rebecca, thì chắc chắn sẽ nhận được chúc phúc của Isaac, cha mình, hay như các người giúp việc ở tiệc cưới Cana đối với Mẹ Maria, thì chắc chắn giờ Chúa sẽ đến và phép lạ sẽ xẩy ra.

Với những lời Mẹ chỉ dẫn rất rõ ràng và với những việc Mẹ liệu cách cho con cái có thể dễ dàng thực hiện ý muốn của Thiên Chúa như kể trên, loài người chỉ việc lợi dụng thời cơ thuận lợi để làm là xong, là chắc chắn sẽ làm cho Thiên Chúa phải giữ lời Ngài hứa là cứu Nước Nga nói riêng và ban hòa bình cho thế giới nói chung.

 

Không phải hay sao, sau cuộc hiến dâng thế giới và Nước Nga cho Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ của Đức Thánh Cha Gioan-Phaolô II hiệp cùng tất cả các giám mục trên thế giới ngày 25/3/1984, Nước Nga đã bắt đầu “cởi mở” và “cải tổ” dưới sự lãnh đạo của Mikhail Gorbachev ngay năm 1985 cho đến khi ông từ chức là ngày 25/12/1991, ngày Nước Nga hoàn toàn thoát ly chế độ và chủ nghĩa CS đã bị Lenin áp

đặt 74 năm trường, từ ngày 7/11/1917.

 

Về phương diện tự nhiên, Thiên Chúa còn giữ lời Ngài hứa như vậy, huống chi về phương diện siêu nhiên, Ngài chắc chắn sẽ cứu các linh hồn tội lỗi, nếu tội lỗi của họ được đền tạ cân xứng bởi các con cái của Mẹ.

“Các con đã được thấy hỏa ngục, nơi các linh hồn tội nhân khốn nạn rơi vào. Để cứu họ, Thiên Chúa muốn thiết lập trên thế giới sự tôn sùng Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ. Nếu điều Mẹ nói với các con được thực hiện, nhiều linh hồn sẽ được cứu và sẽ có hòa bình” (FILOW:162).

Nếu thế giới được hưởng hòa bình sau thời hậu CS, như Đức Mẹ nói với 3 Thiếu Nhi Fatima ngày 13/7/1917:  “Cuối cùng Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ sẽ thắng. Đức Thánh Cha sẽ hiến dâng Nước Nga cho Mẹ, Nước Nga sẽ trở lại và thế giới sẽ được hưởng một thời gian hòa bình” (FILOW:162), thì cũng có thể hiểu ngậm là, dù tội lỗi ngày nay càng ngày càng nhiều, càng kinh dữ hơn trước, dầu sao Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ đã được nhận biết, yêu mến và đền tạ một phần nào, có thể bù lại các tội lỗi của loài người đáng bị Chúa luận phạt đã xúc phạm đến Mẹ.

Tóm lại,

 Vì “Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ là nơi con nương náu và là đường đưa con đến Thiên Chúa” như thế mà con cái Mẹ phải hoàn toàn và hết lòng tin cậy Mẹ.

Tin cậy Mẹ ở chỗ Sống Trong Mẹ và Sống Nhờ Mẹ.

Sống Trong Mẹ là Đấng Thiên Chúa đã tiền định làm gà mẹ ủ ấp đàn con cái nhỏ dại dưới cánh chở che của mình cho khỏi mọi cơn phong ba bão tố trên đời, nhất là cho khỏi mọi thử thách khi hoạt động cho Mẹ.

Sống Nhờ Mẹ vì Mẹ là Con Đường Duy Nhất Thiên Chúa đã dùng để đến với loài người mà loài người không thể nào đến với Chúa vô cùng khôn ngoan toàn hảo lại không cùng qua Con Đường Tiền Định ngắn nhất, dễ nhất và chắc nhất này.